“Bình yên như một chiếc lá non xanh
Chạm vai em mát rượi niềm hạnh phúc
Trái tim neo dịu dàng trong ngực
Biết đời mình thôi giông bão từ đây…”
Chuyên mục: Đào Phong Lan
Mộng du
Ta đã ném đời mình vào bão tố
Trái tim ta không giương nổi cánh buồm…
Viết cho mùa hoa phượng
Em đi rồi! Chùm phượng đỏ trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa…Thôi đừng nhắc! Hạ tàn…
Giữa ngã ba sông
Ta về giữa ngã ba sông
Sậy dài hun hút,
Buồn không bóng người
Dang tay, ngửa mặt mà cười
Thấy con sẻ trắng ngang trời bay đi…
Trớ trêu
Mà môi trót buột lời yêu
Mà tim trót níu những điều nhớ mong
Qua đò nấn ná dòng sông
Lên bờ nấn ná mênh mông đất trời…
Khoảng cách
Em không còn nhận ra anh
Của một thời yêu dấu nữa!
Con ve lột xác trên cành
Bay đi. Chỉ còn vỏ cũ.
“Viết cho anh những ngày xa” (khúc cuối)
“Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa”
“Viết cho anh những ngày xa” (khúc 2)
“Hãy để em yêu anh
Không do dự
Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
của hai đứa đã có người chắn mất…”
Viết cho anh những ngày xa
“Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
Những bình yên đến chạm vào vai
Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ …”