Em có những lúc nhút nhát rụt rè như một con mèo nhỏ
Nhưng vẫn ngóng chờ vuốt ve…
Chuyên mục: Phạm Thị Ngọc Liên
Tỉnh thức
“Đáng sợ nhất là thời gian không ngưng
ký ức thì tồn tại
biết trách hờn điều gì khi mình tỉnh thức
thấy rõ mình đang rơi…”
Đàn bà
Điên rồ sao những người đàn bà
kể cả em
đều muốn nghe những lý lẽ lý sự
dù biết thừa chúng là điều giả dối…
Phạm Thị Ngọc Liên
“Mối tình anh như mái ngói đầy rêu
Nỗi buồn đóng thành tầng
Em dẫm vào trượt ngã
Vết nhói đau đến lạ
Như lời tình ca cũ kỹ đã xanh rêu”
Đáy vực sâu
Suy nghĩ mãi về một đề nghị diễn biến như cuộc phiêu lưu mới biết chắc con đường sẽ đi hiện diện anh nửa đùa nửa thật mỉm cười thấy bình minh lại đi qua ngõ hẻm để lại một tia nắng không đủ hồng con hoạ mi lại hót trong lồng điệu chờ đợi…
Một ngày không như mọi ngày
Thành phố buổi tối nắng im lìm trong cây
dịu dàng điệu nhạc buồn em nhớ anh
ngẩn ngơ đong đưa nhịp võng
anh ở đâu anh như giọt nắng
tháng chạp lười chưa về
em mãi ngóng nơi xa.
Một mình trong chiều
Con chim sẻ đứng trên mái ngói kia Muốn nói gì với mặt trời? Lời chim thì nhỏ Bầu trời thì cao… Mối tình anh như mái ngói đầy rêu Nỗi buồn đóng thành tầng Em dẫm vào trượt ngã Vết nhói đau đến lạ Như lời tình ca cũ kỹ đã xanh rêu Giá…
Núi và em
Lên núi với trái tim đập dồn trong ngực
ước một lần vỡ thành sương thành bụi
thấm đẫm vào cỏ cây…