Những năm, tháng trải rơm cho kiếp khác

“cách gì, vẫn có một số điều ta nên nói với nhau trước khi quá muộn!
thí dụ:
tôi không hề ao ước “khôn ra”
để mãi được yêu em
như ngày mới gặp.”

Long lanh buồn, long lanh cô đơn

Đã có những ngày có thể là vàng
Không biết giữ để tuột tay rơi mất
Chỉ một lần lười nhác,
Chỉ một lần chủ quan.

Em!

Em không nghĩ lại thương anh đến thế
Khi ngày lại ngày đơn điệu trôi đi
Các thói quen như vẫn mọi khi
Sáng thức dậy thật bình yên khi thấy nhau ngồi đó

Chẳng có gì vĩnh viễn

Chẳng có gì là vĩnh viễn trên đời
Tình yêu đi qua – Tình yêu lại đến
Đời vô thường – Đam mê ơi, ngươi tìm gì đó?
Ngoài trời thêm xác lá rơi…

Chuyện dân gian

Thế rồi… người ấy yêu tôi..
Tôi yêu người ấy – thành đôi vợ chồng

Bởi vì ta là con người..

“Chúng ta tưởng đó là cách giữ thể diện, vị thế, lòng kiêu hãnh. Có lúc ta lại ra vẻ cứng cỏi, xa cách, ngạo nghễ, khép kín và bất cần, như chúng ta có thể tồn tại tựa những tinh cầu đơn độc… Nhưng nhiều khi đó chính là cách ta đánh mất những điều quý giá. “