Gửi

“Chúng ta cách nhau như buổi sáng cách buổi chiều
Chẳng dám mong một lần gặp gỡ…”

Chỉ

Chỉ một nụ hồng mà tim toạc gai đâm
Chỉ một lỗi lầm mà tột cùng sám hối
Chỉ lạc một lần mà cả đời tìm lối…

One day

Anh đâu ngờ
Có ngày đàn đứt dây tơ
Một phút tim anh ơ hờ
Trọn kiếp anh vương sầu nhớ

Ai treo nỗi đau lên ngọn tình hạnh phúc?

Trong hạnh phúc luôn chứa mầm mống của nỗi đau.
Trong cô đơn luôn có sự vuông tròn bình yên an ủi.
Trong nỗi đau lại nhận ra niềm hạnh phúc tột cùng.
Trong sự gìn giữ riêng tư là khát khao chia sẻ.
Trong sự ngủ yên thiêng liêng thần thánh là niềm đợi chờ được đánh thức.
Trong tiếng ca vui luôn có tiếng thở dài buồn bã.
Trong ngôi nhà to đẹp luôn có những con người sứt sẹo mảnh tim.
Trong gắn bó là nỗi sợ hãi chia lìa…
Tất cả đều gieo vào tâm thức một sự bất ổn không lý giải…

Chia tay

Nắm tay cùng hẹn mai sau
Dòng Ngân bắc lại nhịp cầu mong manh
Chừ đây cát bụi tung hoành
Chông gai mười cõi chênh vênh thế cờ…

Xanh xưa

Chợt nghe sông cạn bao giờ
Đắng cay đứng sững mấy bờ nhân duyên…

“trái tim dù nhàu”

…Mà chắc gì mình đến cùng nhau tình đã vui? Nếu em là anh, em cũng không biết có cách nào để đọc được nghĩ suy của người mình yêu, luôn điên cuồng với những lớp sóng trong lòng?”

À ơi tháng mười…

Bình yên nào từ phía xa cũng dịu dàng chạm khẽ khoảng sống của nhau. Cảm ơn anh. Nàng chắp tay đặt lên tim mình thật nhẹ, tháng mười ơi, ngoan ngoãn ra đi ngoan ngoãn trở về…