“ Tôi không ngủ mơ đâu
Ngày hôm nay đẹp lắm thật mà…”
Category: Quê nhà…
tôi thấy em trong bào thai của mẹ
“Tôi đã sống đủ và làm đủ những gì cần thiết. Chỉ tiếc là không còn nhiều thời gian để làm những gì lợi ích cho đời. Ðời sống thì đẹp và rộng dài quá, còn đời người thì hạn hữu. Biết làm sao bây giờ.”
Em có về thôn trăng
Tôi lớn lên bằng con tôm, ngọn muống già, trái sấu non, đọt mùng tơi
Bằng sự bòn nhặt suốt đời của mẹ
Cánh cò vẫn trắng nguyên dẫu lời ru không giá thú
Khóm xương rồng gai góc nở hoa.
Bà mẹ vùng ngập lũ
Là cánh hạc đậu vào thơ buổi ấy Mẹ còng lưng soi mái tóc mây bay Bốn phương gió cứ se lòng ngọn Bấc Ngóng con xa trôi nổi dạn dày Mái tranh dột che phía nào cũng ướt Thèm tay con chia lửa ấm bàn tay Ngày lũ lớn lòng sôi như bọt nước…
Tạp cảm
Hình như có điều gì đang lẫn lạc
Đến cười khóc sao lòng giờ cũng khác
Cả con đường quen thuộc – khác ngày xưa…
Mậu Thìn xuân cảm
Dân hai nhăm triệu ai người lớn?
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con…
Và đẹp làm sao những tim non
Em đã về chưa tháng Chín mong?
Những phố ngày xưa rực đóa hồng
Kỷ niệm tựu trường như còn đó
Và đẹp làm sao những tim non.
Nếu những người mẹ không còn biết hát ru
Nếu dân tộc không còn kí ức
Thì xứ sở thành sa mạc hoang vu…
Đôi mắt
Dòng mãi dòng trôi
Lời hẹn vài năm thành lời ly biệt
Đường dây viễn liên quay nửa vòng da diết
Thì thầm nhau qua đôi mắt thinh không…