Thế chấp

Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
Nếu dám chắc mai sau rồi hạnh phúc
Quá khứ với hai lần nước mắt
Giọt này ai chắc sẽ lau khô….

Em gái

Em đâu biết đến lỡ làng về sau
Em đương lấy sóng làm cầu
Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyền….

Thiên di

Kiếp trước tình là mây gió
Kiếp này tình vẫn thiên di…

Đừng hứa sẽ cho nhau

”Ta như chú gấu già sợ những ngày sương giá,
Mượn tạm gốc cây sồi trú ẩn những mùa đông,
Rất có thể là YÊU, rất có thể là KHÔNG,
Ta đừng hứa trao cho nhau, cả trời, cả đất…”

Gửi tình yêu

Ta đã gửi cho anh
Một con tim dào dạt
Và anh trả cho ta
Nỗi buồn đau tan nát!

Gọi Thúy Kiều

”Em không muốn như Xúy Vân cả một đời trót dại
Thề làm chi để phải giữ câu thề
Nếu hạnh phúc không thể là vĩnh viễn
Điên cũng cần cho xứng với đam mê…”

Châm khói

Ngoài bốn chục chưa khỏi điều non nớt
Cả tin nghe, cả tin nói, cả tin cười
Que diêm mảnh chực châm bờ rạ ướt
Khói lửa nào đắng đót trái tim côi…

Biển trong ta

”Lòng người – cái biển tí hon
Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa”

Chiến tranh

”Em đã đón anh về
Nhưng chắc gì giữ anh được lâu hơn
Rồi sẽ có một người đàn bà khác…”