KHI THẦY VỀ NGHỈ HƯU

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

QUAY LƯNG LÀ GIANG SƠN KHÁC!

Người yêu vừa mới đó, tay trong tay đó, mắt môi lúng liếng cùng nhau. Ngay ngày mai thôi có thể là người dưng… Người-dưng-nước-lã…
Bạc bẽo trần gian chưa bao giờ là tội lỗi của cuộc đời, của cuộc tình, mà chính của con người, người mà lúc nào cũng nghĩ suy rằng, ngoài kia là một giang sơn khác, trong khi tay mình đang có cả giang sơn…

VỀ VIỆC NHẬN VÀ POST thơ của bạn đọc

Từ khi lập trang, tui đã nhận được kha khá các bài thơ mà bạn đọc gửi, có khi là tâm sự mỏng dày, có khi nhờ xem chữ thi thơ, và nhiều lời hỏi sao đóng góp cho page.

ĐƯỜNG TƠ MONG MANH NHƯ KHÓI…

Rõ là tri kỷ không đem lại một cảm giác giận dữ tột cùng như người yêu, và người yêu không đem lại sự an toàn rộn rã như tri kỷ. Yêu thương nào cũng tột cùng, có thật như vậy không? Rồi sẽ tới đâu rồi sẽ như thế nào khi ai cũng có con đường riêng rẽ…

Ở giữa chông chênh

Càng nhiều kỷ niệm càng nhiều thương yêu thì càng nhiều đau đớn. Tôi cũng nhận ra người ta không để lại cuộc đời tiền bạc địa vị, người ta để lại cho đời những câu chuyện đẹp, để lại những nỗ lực lớn lao hay niềm đam mê cháy sáng. Khi đối diện với chuyến đi của ai đó mỗi ngày, khi gần cuộc chết của mình hơn mỗi phút, tôi lại lao vào sống…

Rời một mùa yêu

..Bạn hỏi sao tôi không mở lòng để lại yêu? Tôi chỉ cười thôi. Mỗi ngày tôi đều phủi bụi trái tim mình, tôi sợ nó già cỗi và bảo thủ, may mà chưa vì tôi vẫn còn liều lĩnh và can đảm lắm…
.Nhưng tôi không thể nói cho bạn hiểu được một điều mình đã ngộ rằng, thì ra vì mình sợ người khác làm tổn thương những cảm xúc ngọt ngào nuôi dưỡng tim mình, và giá trị tình yêu mình gìn giữ, nên mình đã tránh xa họ!

Hờ hững yêu

.Hờ hững vui buồn, hờ hững chạm vào nhau. Hai thế giới nhìn nhau trong khô cạn. Một ngày thấy mình hờ hững yêu, hờ hững gắn bó… Đâu phải vì thời gian?
Đâu phải vì hết thương nhớ?
Mà hờ hững lạnh lòng…

XIN NGƯỜI MỘT TẤM KHOAN DUNG…

.Khi tình yêu biến mất khỏi trái tim, ta cần khoan dung cho nhau để không thấy tội lỗi giữa những buộc ràng, không phải vì miệng đời mà níu kéo chút hạnh phúc sứt sẹo.
.Em đã thấy bao cảnh người ta phải ngậm ngùi sống cùng nhau vì những danh nghĩa gán ghép. Mình chỉ có một cuộc đời, nên nếu đã chạm đến tận cùng mà vẫn không thể đi tiếp nữa, xin cho em một tấm khoan dung và lòng can đảm lớn lao để thanh thản buông tay anh…