Thơ vui về phái yếu

Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông
Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét
Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết
Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
Ai sẽ là người sinh ra những đứa con
Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát…

Phụng hiến

Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu…

Đời anh, em đã đi qua

Từ đây anh lại trong đời
Bữa ăn ngồi với một đôi đũa cầm
Giường kia một bóng anh nằm
Phòng văn một sách đăm đăm sớm chiều…

cảm ơn mình đã yêu em

*cho những bạn từng xem vở “Cảm ơn mình đã yêu em” của sân khấu Hoàng thái Thanh* Anh đứng đó gần bên mà diệu vợi, Bờ môi em mặn chát biết bao lần Hạnh phúc nhỏ, nụ tình vừa kết trái Em một mình giữa vạch sống mong manh Có phải rồi con sẽ…

Diêm

Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm Nhưng em không nghĩ thế Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé Còn vỏ bao làm cháy đến trăm lần. Em không thể là phần sẫm nơi vỏ kia Để làm sáng Rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng manh Nơi hết lần…

Rứa là hết

Rứa là hết, những đóm tàn tình cũ Mình buông tay nghe lá rủ lưng đồi Tình theo gió về nơi mô, ai biết Chỉ còn mình và cái bóng mình thôi Chừ làm răng thưa thốt với mọi người Khi họ hỏi khi mô mời đám cưới Chao! Thiên hạ vô tình chi quá…

Em hiểu

Em hiểu không thể vớt lại những giọt nước đã đổ Có những điều tìm lại được còn tệ hơn là mất đi Biết vậy thì ta còn cố níu kéo mà chi Những yêu thương muộn màng nông nổi Nếu cuộc sống không có lần ngập trong bóng tối Mấy ai yêu quí tia…

Gửi mùa đông

Em thả vào chiều từng sợi nhớ mùa đông Cái lạnh tháng mười hai em se lòng đến lạ Những sợi nhớ đi qua vòm cây kẽ lá Hờ hững rớt xuống đời Anh bắt được không??? Anh bắt được không giữa trời đất mênh mông Khi cuộc đời còn nhiều lo toan trăn trở…