Nhặt nắng

Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám
Nhận là mình đã bắt đầu yêu…

Giữ đời cho nhau

“Ơn em thơ dại từ trời,
Theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi…”

em đã hoang đường từ cổ đại

Chế lấy mây và gây lấy nắng
Chế lấy, đừng vay mượn đất trời
Để khi nhật nguyệt đều xa vắng
Đầu thềm vẫn có ánh trăng rơi…

Cửa sổ

Cửa sổ để em nhìn vào khoảng trống
Để mở ra trời nắng
Để khép lại trời mưa
Và trong những ngày sương mù
Em chờ anh gõ cửa…

Mãi mãi bên em

“Đôi khi có những mùa giông bão qua đây
Em thấy đời là những hư hao
Này em, đừng dấu muộn phiền trong mắt sâu
Đừng giấu bàn tay trong tóc mây
Hãy tựa đầu lên vai anh
Em sẽ thấy mùa xuân về rất nhẹ
Từ trái tim anh nồng nàn yêu em …”

Hoa cúc

“Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa
Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất
Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
Chỉ em là đã khác với em thôi!”

Em đi tìm anh

“Hỡi trái đất rộng làm chi bát ngát
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc nổi bùng cơn bão cát
Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn?”

Em cứ về bên ấy

“Ai đã yêu em như em biết vậy?
Để mấy lần tắm cạn giữa dòng thương?”