Bài thơ của một người yêu nước

“tôi yêu đất nước này áo rách
căn nhà dột phên không ngăn nổi gió
vẫn yêu nhau trong từng hơi thở
lòng vẫn thương cây nhớ cội hoài
thắp đèn đêm ngồi đợi mặt trời mai…”

Một chút hư không một chút đầy

Năm mới tặng ta điều gì mới
Hình như gió lộng thổi từ mây
Ta tặng điều gì cho năm mới
Một chút hư không một chút đầy…
.

Em cứ về bên ấy

Ai đã yêu em như em biết vậy?
Để mấy lần tắm cạn giữa dòng thương.

Chiếc lá

Trái tim tôi giống như chiếc lá
Dẫu xanh tươi cũng có lúc mỏi mòn…

Lá biếc

rồi một ngày có lẽ – ngày mai
ta như nắng qua nhà em lặng lẽ
ta trói lại bàn tay thèm gõ cửa
bụi ngâu thơm trước cổng trả cho người…

Tôi chào đất nước tôi

có những lúc vui bạn bè mến thương
nhìn mắt ai cũng sáng
tôi chào đất nước tôi. Mưa nắng
bao năm rồi quen chịu cả hai vai…

Thành phố ngày ta không yêu nhau

Thành phố ngày ta không yêu nhau
Đường rộng hơn và mặt người xa lạ quá
Không xúc động nghe bàn chân vội vã
Không diệu kì đóa hoa…

Đợi

Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này