Trần Quang Lộc

“Cho tôi lại từ đầu! Cho tôi lại từ đầu!
Để được khóc, được thương, được nhớ
Cho tôi lòng thật thà trên môi đời nghiệt ngã
Để hương xưa nhỏ xuống tình già…”

Dặn dò

“Tình yêu thương
Bỗng trở nên bất diệt
Đường xa
Và gập ghềnh muôn dặm
Nhưng hai vầng nhật nguyệt
Sẽ vẫn còn
Để soi bước cho tôi.”

Gửi

“Chúng ta cách nhau như buổi sáng cách buổi chiều
Chẳng dám mong một lần gặp gỡ…”

Vội vàng

“Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa.
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân…”

Bình vỡ

Tôi chợt hiểu
trong không gian luôn rạn nứt im lìm
trong thời gian một chuỗi dài
những cung điện lâu đài sụp đổ…

Không đề

“Bóng anh lẻ, mờ mờ con đường nhỏ
Nỗi nhớ em, lạnh một tứ thơ gầy…”

Chuyện con mèo dạy hải âu bay (trích)

“…Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thật sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta hiểu được điều đó…”

Rằng từ

“Rằng từ khoác bụi trên vai
Năm chưa đủ rộng tháng dài đã trôi
Người đi tìm lá ngậm ngùi
Ta về đốt lửa hong lời gió mưa…”

Nguyễn Ánh

Giờ thì thua. Đời người có nhiều thua thiệt. Ai biết cái thua thiệt lớn nhất lại không ngờ chính là đêm nhạc ấy, lẽ ra, mình cùng xuất hiện với anh – người mình yêu và vô cùng kính trọng.
Buồn ơi, anh đi nhé.