“Hạnh phúc đích thực phải là thứ có thể đậu trên vai
Chứ không thể là thứ phải run run ghì giữ…”
Thẻ: Nguyễn Thiên Ngân
Khi thanh âm cũng bất lục như lời
Và tôi biết bi kịch của những tình yêu Là người ta không đủ yêu nhau để cùng đi đến cuối Giờ tôi muốn nằm yên trên núi Mơ về đêm sương…”
Giá mà
Giá mà ta thiếp đi một chốc Tỉnh lại thấy người đang nắm tay Phải mà người biết trăm cơn mộng Chỉ nhớ người thôi – nhớ rất đầy…
Cây rung lá trong chiều thanh thản nhất
Ta có thể quên nhau, nhưng rồi hoa vẫn nở
Những điều đã qua vẫn đẹp đến rưng rưng
Ôi năm tháng nhiệm màu!
Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn
Nếu chia tay rồi mới nhớ ra mình quên chưa hôn
Thì đừng ngại ngần quay xe lại
Nếu ngủ rồi mới nhớ ra mình quên chưa chúc ngủ ngon bằng câu nào êm ái
Thì phải tìm gặp người ta trong mơ và lặp lại trăm lần