Chỉ một nụ hồng mà tim toạc gai đâm
Chỉ một lỗi lầm mà tột cùng sám hối
Chỉ lạc một lần mà cả đời tìm lối…
Chuyên mục: hạnh phúc
Những năm, tháng trải rơm cho kiếp khác
“cách gì, vẫn có một số điều ta nên nói với nhau trước khi quá muộn!
thí dụ:
tôi không hề ao ước “khôn ra”
để mãi được yêu em
như ngày mới gặp.”
An trú giữa đời – Đã bao giờ ta lắng nghe trọn một hồi chuông?
Mình chẳng vơ vào đâu, rằng đó là dấu hiệu gì thần thánh, nhưng mình cảm ơn lắm sự ngẫu nhiên này…
Rolling to you
Đời đẹp quá, đẹp hơn anh biết
Bàng hoàng yêu, sau cơn suy kiệt
Ngày lụa mới, câu yêu thơm lừng
Nói nữa đi nàng ơi.
Ai treo nỗi đau lên ngọn tình hạnh phúc?
Trong hạnh phúc luôn chứa mầm mống của nỗi đau.
Trong cô đơn luôn có sự vuông tròn bình yên an ủi.
Trong nỗi đau lại nhận ra niềm hạnh phúc tột cùng.
Trong sự gìn giữ riêng tư là khát khao chia sẻ.
Trong sự ngủ yên thiêng liêng thần thánh là niềm đợi chờ được đánh thức.
Trong tiếng ca vui luôn có tiếng thở dài buồn bã.
Trong ngôi nhà to đẹp luôn có những con người sứt sẹo mảnh tim.
Trong gắn bó là nỗi sợ hãi chia lìa…
Tất cả đều gieo vào tâm thức một sự bất ổn không lý giải…
THƯƠNG TĨNH.
Năm mới, tui chỉ hỏi “Bạn có hạnh phúc không?”, hỡi những người bạn từng và đang gắn bó?
NGƯỜI TA SỐNG TRÊN ĐỜI ĐỂ LÀM GÌ NHỈ?
Tình yêu* là thứ duy nhất đáng để hy sinh và học hỏi, chỉ có một cách để học nó, và cách này đi ngược bản ngã tham cầu đem về của con người, đó là cho-đi. Thành ra tất cả những bài học về tình yêu đều khó, và rất ít người đi qua lại không đau khổ.
*Tình yêu: Không chỉ riêng tình yêu đôi lứa, mà là tình yêu chúng sinh, tình yêu gia đình, tình yêu đồng loại… Bạn có chắc bạn thương yêu con mình bằng một tấm lòng không vị kỷ? Bạn có chắc bạn đang giúp đỡ bạn mình không chờ sự hồi đáp?
Ngày-có-trăng tháng bảy và tóc tới vai
Khi có một chỗ cho điều gì đó đi về nó sẽ không quấy phá nữa. Khi có những thay thế thì người ta sẽ dần lãng quên nhau….
CÓ MỘT TUI ĐỨNG CHỜ TUI LỚN LÊN…
Trưởng thành nghĩa là phải trả giá đắt, không chỉ là những bài học của cuộc đời, mà còn là gửi trả những con người mình từng thương yêu đi theo gió bụi.
Tui-con-nít chưa bao giờ biết được rằng, những điều đơn giản mà nó mong mỏi, như hỏi coi sao tay người nóng vậy, mùi gì trên tóc mà thơm quá vậy, cảm ơn bài hát qua radio nghen, hay thú nhận hồi đó tui thương người dữ lắm… tới khi đủ can đảm để thấy mình không còn bị tổn thương nữa, thì cũng không còn cơ hội nữa. Người kia đã gửi cho tui-kia một sự im lặng rồi ra đi mãi mãi…