“Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa
Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất
Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
Chỉ em là đã khác với em thôi!”
Thẻ: Xuân Quỳnh
Lại bắt đầu
“Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn
Vì mỗi sáng khi mặt trời hiển hiện
Là một ngày tôi lại bắt đầu yêu.”
.
Chúc mừng sinh nhật nhà thơ Xuân Quỳnh (6.10.1942)
Cổ tích về loài người
“Mắt trẻ con sáng lắm
Nhưng chưa thấy gì đâu!
Mặt trời mới nhô cao
Cho trẻ con nhìn rõ
Màu xanh bắt đầu cỏ
Màu xanh bắt đầu cây
Cây cao bằng gang tay
Lá cỏ bằng sợi tóc…”
Chồi biếc
Này anh, em biết
Rồi sẽ có ngày
Dưới hàng cây đây
Ta không còn bước…
Bao giờ ngâu nở hoa
Trong cơn khát cháy lòng Bỗng tìm ra nguồn nước Mùi hương không hẹn trước Tình yêu đến bất ngờ…..
Sóng
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau..
Chỉ có sóng và em
Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em
Nơi che chở những người thương mến nhất
Con đường nắng, dòng sông trước mặt
Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về
“Có một thời như thế”
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.