
Tưởng không bao giờ nhớ Sài Gòn
Bởi mỗi ngày ta bước chân qua đấy
Góc phố nhỏ nhoi con đường vẫn vậy
Có gì đâu – mưa nắng vẫn vô chừng
Hàng me vẫn dáng đứng lừng khừng
Như anh chàng trồng cây si trước ngõ
Thách đố thời gian chờ ai đưa mắt ngỏ
Phút chao lòng – thả lá rớt đầy tay
Thành phố công viên lúc vạm vỡ lúc hao gầy
Lúc mơ màng lúc ồn ào huyên náo
Lũ ve con chờ ta cất tiếng chào
Giấu nỗi nhớ trong lá cành phượng vĩ
Giấu nỗi nhớ trong những chiều mưa nhỏ
Tuổi học trò mở ngỏ trái tim non
Em – học trò – gì cũng nghĩ lạ thường
Là hoa nắng – là tình yêu độ lượng
Sài Gòn của em trái tim như sóng cuộn
Như những chàng trai trẻ tuổi đôi mươi
Nhưng vẫn hay vô cớ nhoẻn miệng cười
Cái e ấp của cô nàng mười tám
Em theo gió lang thang con phố gầy
Những chiếc lá – mảnh theo dấu chân kỉ niệm
Hoa điệp vàng nhìn lũ trẻ nhảy dây
Khoe áo thắm giữa nắng chiều ngập gió
Những con ngõ hoang vu với những ngôi chùa cổ
Mái mốc rêu rợp mát những trưa hè
Em thường giấu tuổi thơ mình trong đó
Chẳng biết vô thường vì chỉ thích vu vơ
Này bỗng nhiên như một kẻ mộng du
Em nhớ quá những tháng ngày ở đấy
Bạn bè thật thà kẻ khôn ngoan khờ dại
Khi bỗng nhiên xa… xa quá Sài Gòn.
.
Nỗi nhớ Sài Gòn – Lê Thị Kim