Điên

“Tôi kẻ điên
trọn đời cuồng dại
tôi chỉ là một kẻ vong thân
khát tình thương chẳng thiết phân trần
còn cái bã con người
xin trả lại…”

Ba bữa về chơi

có một bữa tôi về chơi hai bữa
cây xanh xưa lả ngọn xuống vô cùng
có hai bữa tôi về chơi một bữa
cây bữa nào rụng lá xuống hư không

Bỏ chạy

những đứa trẻ sơ sinh bỏ chạy khỏi xe nôi
bỏ chạy khỏi ngôi nhà
bỏ chạy khỏi thành phố

Thơ vui về phái yếu

Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông
Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét
Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết
Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
Ai sẽ là người sinh ra những đứa con
Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát…

Một mai

“Một mai chết hết hận thù
Mắt chầm chậm khép, tay từ từ xuôi
Một mai chết thật buồn cười
Tóc tôi buông xuống như người ngủ mơ…”

Hữu không

Có thì có tự mảy may
Không thì cả thế gian này cũng không
Kìa xem bóng nguyệt lòng sông
Ai hay không có, có không là gì?

Đời anh, em đã đi qua

Từ đây anh lại trong đời
Bữa ăn ngồi với một đôi đũa cầm
Giường kia một bóng anh nằm
Phòng văn một sách đăm đăm sớm chiều…