Khoảng cách

Em không còn nhận ra anh
Của một thời yêu dấu nữa!
Con ve lột xác trên cành
Bay đi. Chỉ còn vỏ cũ.

Tóc

“Mắt môi bỗng một chiều lên cơn thèm khóc
Không thể tìm lại từng người từng quen”

Anh biết không

Khi chật chội nhận ra mình quá rộng
Vắng anh rồi đâu cũng hóa mênh mông…

Lòng yêu đời có thật dễ không em?

Giá như là ta đã yêu nhau
Hẳn mộng ước vuông tròn hơn có phải ?
Nghĩ hối tiếc những ngày phung phí mãi
Ta đi quanh mà chẳng đến bao giờ!

Khúc tình buồn

Người từ trăm năm
về như dao nhọn
ngọt ngào vết đâm
ta chết âm thầm
máu chưa kịp đổ

Dang dở

Một người bỏ một người đi
Một bài thơ dở dang vì
Lãng quên…

Hoa cúc

Đâu chỉ có mùa thu mới nhắc mình buồn
Anh vẫn đâu đây trên thế gian nhưng không còn thuộc về em nữa

Bài thơ cuộc đời

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu, bây giờ anh có lý
Dù chuyện xong rồi, anh đã xa cách thế!
“Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa…”