Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu…
Tác giả: laurelphan
CÓ NỖI CÔ ĐƠN BẤT DIỆT…
…Thi thoảng, đó là cảm giác một buổi sáng thức dậy, một mình. Dù rằng hầu như tất cả những buổi sáng khác tôi phải vội vã chẳng kịp nghĩ suy, làm mọi thứ theo quán tính, nhưng có vài buổi sáng cuối tuần, tôi e ngại với việc đi ngủ sớm. Thức dậy sớm sáng mai đối diện với một ngày dài, tôi ước gì mình có thể lái xe đi ra biển, nằm khoèo ngắm gió đến lúc mặt trời rơi.
Thi thoảng, đó là cảm giác một buổi chiều vác máy lang thang, một mình. Giữa những khung trời đẹp hơn ước mơ, tôi thấy nỗi cô đơn len vào từng chân tóc. Rõ ràng trái tim tôi biết mình không cần ai vào phút này cả (lấy gì đảm bảo người đó không phá hỏng khoảnh khắc tận hưởng của tôi?). Tôi vẫn hay ích kỷ lạ lùng thế, cơm có thể chia, gạo có thể sớt, nhưng cảm giác thì tôi phải hoàn toàn sở hữu nó.
Thi thoảng, đó là cảm giác mơ hồ khi tôi nhìn vào màn hình điện thoại đang nhấp nháy tin nhắn của bạn. Tôi biết bên trong chúng ta có những nỗi mơ hồ không giải thích nổi, ví như một khoảng trống luôn cần được ủi an. Nhưng ai đã thật sự ủi an tôi? Ai đã ủi an tôi những ngày tôi đau đớn nhất? Bạn hiểu khoảng trống của tôi không? Nên nói là tôi giúp bạn vững chãi cũng được, nói là tôi thờ ơ với buồn vui của người cũng được, nói là tôi tàn nhẫn cũng không sao, tôi biết, có thể ngày mai thôi, nó sẽ ra đi… Và khi ấy, bạn cười như nắng cháy, bạn chẳng nhớ tôi là ai ai nữa…
Tôi nghĩ không ai sống một mình cả, nhưng tất cả chúng ta đều chết một mình, phải không? Lúc đó ai chở che, ai âu yếm, ai ngọt nhạt nữa? Hành trình đó rốt cuộc ai cũng phải tới, dù bước hay không, cũng phải tới ngày đối diện. Vì vậy, tôi tập nhìn thấy mình cô đơn, để mình quen với sự cô độc, một ngày nào đó có lẽ sẽ bớt hụt hẫng khi nằm xuống.
Ừ, tất cả chúng ta… Đôi khi quên điều gì đó nhưng nó vẫn hiển nhiên tồn tại và âm thầm lớn lên. Đó có thể là nỗi sợ, là tình yêu, hoặc là cái chết…
Tôi không nghĩ những kẻ yêu đời lại sợ cái chết, họ phải chấp nhận nó, như một lẽ dĩ nhiên, rồi họ lại tiếp tục yêu đời. Tôi gặp quá nhiều người bỏ quên hay phủ nhận sự ra đi vĩnh viễn này, thật buồn cười là họ nghĩ họ sẽ sống riết.
…
.Tôi cứ nghĩ mãi về chuyến đi của mình, rồi tôi đã thông suốt, nên tôi không sợ sự cô độc bất chợt nữa. Nếu như ngày xưa tôi trốn tránh, tôi rên gào, tôi tức giận người, tôi hờn trách mình thì nay, tôi đối diện với nó, thích thú nó, gặm nhấm nó, trò chuyện cùng nó, đọc suy nghĩ của nó, tận hưởng và tha thứ cho nó.
.Những nỗi đau qua đời tôi cũng quên bằng cách này, ở trong nó, rồi đi xuyên qua…
.
.
Tôi biết dù sớm muộn người ta cũng đối diện với nỗi cô đơn lớn nhất, khi bỏ đời mà đi vào giấc ngủ dài, sao bây giờ không tập thói quen có nó, để an nhiên từ bỏ và cất cánh bay?
Huyền thoại
Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy..
Giá được anh hẹn hò dù chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu…
.
GIẤU GIÓ VÀO TRONG TIẾNG CHUÔNG…
Mọi thứ đều có thể cất lời, một giây ngưng đèn đỏ cũng có thể là dấu hiệu, chỉ không biết bạn có đang lắng nghe không?
Chẳng hay
Ta đi, có những ngày trú quán
Lòng mốc tình khô như lá bay
Ngồi quán suốt ngày trông thiên hạ
Ta có sầu không ta cũng chẳng hay…
Những điều cùng đến
Hạnh phúc bất ngờ và cũng giản đơn thôi
Em chợt đến và đời anh làm tổ
Như một kẻ lang thang bỗng tìm về xứ sở
Em nói gì về những giống chim xa…
Chia tay
Nắm tay cùng hẹn mai sau
Dòng Ngân bắc lại nhịp cầu mong manh
Chừ đây cát bụi tung hoành
Chông gai mười cõi chênh vênh thế cờ…
Phép chia không có lỗi
Nơi con hòa bình, nơi khác chiến tranh
Phía trước văn minh, đằng sau tăm tối
Người sang, kẻ hèn, người no, kẻ đói
Trên trái đất này hạnh phúc chẳng chia đều…
Kho tàng kí ức
Những chiếc lá thời thơ dại
Còn ai cất giữ làm tiền?
Bây giờ trong kho kỷ niệm
Rỗng không cả nụ cười duyên…