
Thi thoảng, đó là cảm giác một buổi sáng thức dậy, một mình. Dù rằng hầu như tất cả những buổi sáng khác tôi phải vội vã chẳng kịp nghĩ suy, làm mọi thứ theo quán tính, nhưng có vài buổi sáng cuối tuần, tôi e ngại với việc đi ngủ sớm. Thức dậy sớm sáng mai đối diện với một ngày dài, tôi ước gì mình có thể lái xe đi ra biển, nằm khoèo ngắm gió đến lúc mặt trời rơi.
Thi thoảng, đó là cảm giác một buổi chiều vác máy lang thang, một mình. Giữa những khung trời đẹp hơn ước mơ, tôi thấy nỗi cô đơn len vào từng chân tóc. Rõ ràng trái tim tôi biết mình không cần ai vào phút này cả (lấy gì đảm bảo người đó không phá hỏng khoảnh khắc tận hưởng của tôi?). Tôi vẫn hay ích kỷ lạ lùng thế, cơm có thể chia, gạo có thể sớt, nhưng cảm giác thì tôi phải hoàn toàn sở hữu nó.
Thi thoảng, đó là cảm giác mơ hồ khi tôi nhìn vào màn hình điện thoại đang nhấp nháy tin nhắn của bạn. Tôi biết bên trong chúng ta có những nỗi mơ hồ không giải thích nổi, ví như một khoảng trống luôn cần được ủi an. Nhưng ai đã thật sự ủi an tôi? Ai đã ủi an tôi những ngày tôi đau đớn nhất? Bạn hiểu khoảng trống của tôi không? Nên nói là tôi giúp bạn vững chãi cũng được, nói là tôi thờ ơ với buồn vui của người cũng được, nói là tôi tàn nhẫn cũng không sao, tôi biết, có thể ngày mai thôi, nó sẽ ra đi… Và khi ấy, bạn cười như nắng cháy, bạn chẳng nhớ tôi là ai ai nữa…
Tôi nghĩ không ai sống một mình cả, nhưng tất cả chúng ta đều chết một mình, phải không? Lúc đó ai chở che, ai âu yếm, ai ngọt nhạt nữa? Hành trình đó rốt cuộc ai cũng phải tới, dù bước hay không, cũng phải tới ngày đối diện. Vì vậy, tôi tập nhìn thấy mình cô đơn, để mình quen với sự cô độc, một ngày nào đó có lẽ sẽ bớt hụt hẫng khi nằm xuống.
Ừ, tất cả chúng ta… Đôi khi quên điều gì đó nhưng nó vẫn hiển nhiên tồn tại và âm thầm lớn lên. Đó có thể là nỗi sợ, là tình yêu, hoặc là cái chết…
Tôi không nghĩ những kẻ yêu đời lại sợ cái chết, họ phải chấp nhận nó, như một lẽ dĩ nhiên, rồi họ lại tiếp tục yêu đời. Tôi gặp quá nhiều người bỏ quên hay phủ nhận sự ra đi vĩnh viễn này, thật buồn cười là họ nghĩ họ sẽ sống riết.
.Tôi thích những thứ Retro, những hàng Vintage, những hiệu đồ Second hand ở thành phố này là niềm vui thích rất mất thời gian của tôi. Tôi thích vào đó ngắm nghía chúng. Một cái muỗng khắc chữ “Daisy, my sweet heart”, cán muỗng có một hoa cúc trắng được trổ tỉ mỉ hơi trầy xước, có lẽ nó từng thuộc về một cặp tình nhân, hay một cô con gái bé bỏng nào đó, cô bé Daisy đã từng reo lên và hạnh phúc thế nào khi được nhận nó rồi dùng muỗng ăn súp bí đỏ trong buổi tối ấm áp. Một hộp gỗ đựng trang sức khảm xà cừ hình hoa mai, nhìn rất Á Đông, khi mở lại kêu cái két, bên trong là chiếc gương ố vàng giương mắt nhìn tôi, có lẽ nó từng thuộc về một người phụ nữ lịch thiệp, đến khi nhìn vào gương không thấy rõ mình nữa chắc là có khóc. Đó là một chiếc khăn trải bàn màu xám thêu lỗ chỗ những vòng tròn lớn nhỏ không thứ tự, rất sạch sẽ và xếp vuông vức, còn cả nhãn mác nhưng vẫn hằn lên màu úa thời gian, có lẽ nó từng thuộc về một gia đình nhỏ bốn người bận rộn, không kịp dùng tới nó (tôi biết họ có rất nhiền khăn bàn, cũng như sách vậy). Tất cả những thứ đó đều mang trong mình nỗi cô đơn bất diệt theo thời gian, nó cưu mang những khoảng trống tự thân có thể nhìn vào là thấy, như khoảng trống để múc súp của chiếc muỗng Daisy, khoảng trống trong hộp giữa chiếc gương và nắp gỗ, khoảng trống lỗ chỗ của khăn bàn phẳng lì như giấy mới. Và sâu trong bản thân chúng, tôi nhận thấy một nỗi cô đơn trùng trùng, không thể nào bày tỏ. Tôi có mỉm cười khi nghĩ, ít ra mình còn may mắn có cái chết giải thoát những câu chuyện buồn, rồi nhân gian sẽ quên ta mau thôi, chúng thì tồn tại mãi ở đây (hoặc một nhà máy tái chế nào đó), không kể chuyện được, không cười được, không khóc được, niềm đau trưng bày giữa quán thời gian…
Phải công nhận là thi thoảng tôi muốn mình rảnh rỗi và trống rỗng để đi vào cửa hàng đó, nơi tôi tha hồ tưởng tượng, cười, nói, ủi an những món đồ. Tôi đem khoảng trống của tôi ghép vào khoảng trống của đời, tôi để loang tình mình vào chỗ trũng, cô đơn không nhân lên đâu, tôi chỉ thấy mình được chia sẻ lắm.
.Tôi cứ nghĩ mãi về chuyến đi của mình, rồi tôi đã thông suốt, nên tôi không sợ sự cô độc bất chợt nữa. Nếu như ngày xưa tôi trốn tránh, tôi rên gào, tôi tức giận người, tôi hờn trách mình thì nay, tôi đối diện với nó, thích thú nó, gặm nhấm nó, trò chuyện cùng nó, đọc suy nghĩ của nó, tận hưởng và tha thứ cho nó.
.Những nỗi đau qua đời tôi cũng quên bằng cách này, ở trong nó, rồi đi xuyên qua…
.
.
Tôi biết dù sớm muộn người ta cũng đối diện với nỗi cô đơn lớn nhất, khi bỏ đời mà đi vào giấc ngủ dài, sao bây giờ không tập thói quen có nó, để an nhiên từ bỏ và cất cánh bay?
Có nỗi cô đơn bất diệt – Phiên Nghiên