Phố đã tàn phai những nhọc nhằn
Ơ hờ chân mỏi những tháng năm
Rồi đi chẳng biết nơi nào đến…
.
Tác giả: laurelphan
Xưa em đi học
Xưa em thả tóc
Hai tà áo bay
Gió lùa qua dốc
Thơm mùa măng mai…
Xanh xưa
Chợt nghe sông cạn bao giờ
Đắng cay đứng sững mấy bờ nhân duyên…
Đời tàn ngõ đẹp
Ta đã làm chi đời ta xưa?
Ta đã dùng chi đời ta chưa?
Phần sâu thẳm nhất của con người
lúc cô đơn trên môi thường kèm theo một câu hát
chỉ vì lòng mình ngơ ngác
giữa nhớ và nhớ nhiều hơn…
Ngày xưa
Ngày xưa em chưa lấy chồng
Sao anh không gói nắng hồng sang chơi?
Ngày xưa giờ đã xa rồi
Gặp nhau lại ước một thời ngày xưa…
Khoảng cách giữa lời
Biết làm sao! Chúng ta quá nhiều lời
Ngay ở chỗ lẽ ra cần nói ngắn.
Bao lần em lẳng lặng
Đủ khiến tôi bàng hòang.
THƯƠNG TĨNH.
Năm mới, tui chỉ hỏi “Bạn có hạnh phúc không?”, hỡi những người bạn từng và đang gắn bó?
NGƯỜI TA SỐNG TRÊN ĐỜI ĐỂ LÀM GÌ NHỈ?
Tình yêu* là thứ duy nhất đáng để hy sinh và học hỏi, chỉ có một cách để học nó, và cách này đi ngược bản ngã tham cầu đem về của con người, đó là cho-đi. Thành ra tất cả những bài học về tình yêu đều khó, và rất ít người đi qua lại không đau khổ.
*Tình yêu: Không chỉ riêng tình yêu đôi lứa, mà là tình yêu chúng sinh, tình yêu gia đình, tình yêu đồng loại… Bạn có chắc bạn thương yêu con mình bằng một tấm lòng không vị kỷ? Bạn có chắc bạn đang giúp đỡ bạn mình không chờ sự hồi đáp?