Quê hương

Dân chài lưới, làn da ngăm rám nắng
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ…

Một góc miền tây

Anh lẽ nào không biết mắt em cay
Buồn chất ngất bao ngày, tim đã mỏi
Em trót quên mà miền tây vẫn đợi
Góc bạn bè ươm lại chút thơ ngây…

Gửi người con gái ở xa

Mang nụ cười của mẹ đi xa
để lại nỗi nhớ
con đừng khóc khi gọi điện về nhà
đừng than thèm ăn cơm mẹ nấu
đừng hỏi Sài Gòn mưa nắng ra sao
đừng kêu thất thanh “con chỉ còn một phút.
mẹ ơi, con nhớ nhà…”

Nhớ con sông quê hương

Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ…

Đà Lạt ước

Em ước cho em đôi cánh
Em bay trên ngút ngàn thông xanh
Và em ước
Đà Lạt trời vừa đủ lạnh
Cho em tựa vào vai anh.

Nhớ ngày mai

Cha khao khát sau này
Thích gì, con hát thế
Dù cha thành
Xác pháo
Để mừng con.

Có mười sáu cuộc chiến tranh

và thật tình cờ cho tôi nhận ra
xóm tôi vẻn vẹn hai mươi sáu ngôi nhà
có mười sáu người đàn bà
sau chiến tranh chồng không về nữa…

Gửi bạn bè làm xong nghĩa vụ

Mai mầy về thành phố dang rộng tay
Đón mầy và đón bao thằng đã làm xong nghĩa vụ
Mai mầy về bình yên trong giấc ngủ
Có nhớ bạn bè biên giới ướt sương đêm
Có nhớ tụi tao khao khát hôn lên mái tóc mềm
Của con gái một thời thương nhớ nhất…