Bà mẹ vùng ngập lũ

Là cánh hạc đậu vào thơ buổi ấy Mẹ còng lưng soi mái tóc mây bay Bốn phương gió cứ se lòng ngọn Bấc Ngóng con xa trôi nổi dạn dày Mái tranh dột che phía nào cũng ướt Thèm tay con chia lửa ấm bàn tay Ngày lũ lớn lòng sôi như bọt nước…

Đôi mắt

Dòng mãi dòng trôi
Lời hẹn vài năm thành lời ly biệt
Đường dây viễn liên quay nửa vòng da diết
Thì thầm nhau qua đôi mắt thinh không…

Rồi con sẽ lớn

Gió sẽ quất phía “nhà không nóc”
Nhưng lỗi lầm ngày xưa không bật khóc
Mà hóa tiếng cười con
tròn lại một con người…

Gửi mẹ

Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà
Nước mắt cũng nghèo đi
Niềm tin cũng nghèo đi
Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh…

Hồi ức

Con đã đi qua những tháng năm dài
Chân không thể bước ra ngoài nỗi nhớ
Tuổi ấu thơ vẫn từng ngày nhắc nhở
Có một thời…
Cha mẹ…
Đã yêu nhau…

Tiễn con gái lớn về nhà chồng

Hóa ra bố lại yếu lòng hơn mẹ
Lúc người ta đến xin dâu
Mẹ cười rất tươi
Mà bố thì rưng lệ
Lời thơ ngập ngừng nghẹn giữa câu…

Cho con

Con hãy giữ tình yêu làm báu vật
sống thương yêu, ân nghĩa với cuộc đời
tình yêu sẽ cho con nhiều thóc gạo
cho con nhiều quả ngọt với hoa tươi…

Người đàn bà thứ hai

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi!

Ngày xưa có mẹ

Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ…