Đỗ Trung Quân

” Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông…”

Mùa xưa

“Nhà tôi còn mở cổng
Hoa khế tím rụng đầy
Vườn tôi còn gom lá
Chờ tay người – khói bay…”

Biển nhớ

Em đã lấy hết của anh những buổi tối yên tĩnhNhững buổi tối bây giờ sóng biển tràn vào nhàEm đã lấy của anh những trưa êm ảTrưa đỏ trời sắc lửa cháy trên hoa.Em lấy hết chừa cho anh nỗi nhớNỗi nhớ ba mươi bốn năm cộng lại – Nhân mườiNỗi nhớ biến gã…

Khúc mưa

Kỷ niệm như rêu…
Giẫm vào anh trượt ngã
tình xưa xa lắm rồi…

Ngày hôm qua

Rồi hôm nào anh đến chơi
tất cả đều đã khác…

Cỏ hoa cần gặp

Có thể chấm dứt được rồi những nụ cười giễu cợt
Rằng những ai nói về cỏ hoa là những kẻ không chạm hai chân trên mặt đất này
Anh vẫn đến thăm em bằng bước chân có thật
Vẫn không quên chùm hoa cúc cầm tay…