”Chúng ta còn chờ đợi điều gì đây
Khi không biết mình có thể sống được hết tháng năm này…”
.
Chuyên mục: Nguyễn Phong Việt
Phần sâu thẳm nhất của con người
lúc cô đơn trên môi thường kèm theo một câu hát
chỉ vì lòng mình ngơ ngác
giữa nhớ và nhớ nhiều hơn…
Đừng trách
Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạncó những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đángnên đừng trách….Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử tháchtin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấptin một nụ hôn duy…
Khóc đi
Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm
hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống
khóc đi…
Chỉ những chiếc lá mới biết
Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi thật mau
không kịp nhớ mình đã sống…
Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?
sao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười…
Chúng ta sẽ đi đâu trong những buổi chiều tà?
sao phải đánh đổi cả cuộc đời mới được bình yên đứng cạnh nhau giữa trời đất?
Hãy để chúng ta đưa nhau về
Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ
hãy để chúng ta đưa nhau về…
trong thương nhớ…