“rồi một ngày có lẽ – ngày mai
ta như nắng qua nhà em lặng lẽ
ta trói lại bàn tay thèm gõ cửa
bụi ngâu thơm trước cổng trả cho người…”
Chuyên mục: Đỗ Trung Quân
THẦY CÒN NHỚ CON KHÔNG?
Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào
Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố
Mười năm nữa đứa nào trong số đó
Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay?
Vườn mưa
”Những ngày mưa thế này anh nhớ dáng em ngồi co ro biết mấy. Mười ngón chân chụm lại như trẻ con, mười ngón chân co quậy như những con sâu không làm ai sợ. Sao không đặt bàn chân lên tay anh, mưa có làm chân em nhớ phố?”
Nhớ mẹ
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
.
Bài học đầu cho con
Quê hương là gì hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê hương là gì hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều…
Có một bài thơ không bươm bướm
Anh đã có những ngày buồn như thế
Trang thơ viết ra không có nổi chú bướm vàng
Nhưng anh vẫn tin một hôm nào xuống phố
Còn gặp những lòng người hóa bướm bay sang …
Không đề
Đến giữa cuộc đời, hót chơi…
Hãy tiết kiệm thứ còn lại duy nhất
Nói thật
Bọn tôi đàn ông cũng có khi rơi nước mắt
Khi nhìn xác đồng bào, ôm trong tay đồng đội.
Sắt đá vẫn nghẹn ngào.
Nhưng các em ạ
Chúng tôi không bao giờ rơi lệ
Những chuyện tào lao…