Hồi ức

Con đã đi qua những tháng năm dài
Chân không thể bước ra ngoài nỗi nhớ
Tuổi ấu thơ vẫn từng ngày nhắc nhở
Có một thời…
Cha mẹ…
Đã yêu nhau…

Tiễn con gái lớn về nhà chồng

Hóa ra bố lại yếu lòng hơn mẹ
Lúc người ta đến xin dâu
Mẹ cười rất tươi
Mà bố thì rưng lệ
Lời thơ ngập ngừng nghẹn giữa câu…

Cho con

Con hãy giữ tình yêu làm báu vật
sống thương yêu, ân nghĩa với cuộc đời
tình yêu sẽ cho con nhiều thóc gạo
cho con nhiều quả ngọt với hoa tươi…

Bếp lửa

Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
– Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?

Người đàn bà thứ hai

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi!

Ngày xưa có mẹ

Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ…

Bông Hồng Cài Áo

“Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên… Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ… Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.”

Viết cho ngày con bắt đầu yêu

Biết nói gì với con dù trải nghiệm nhiều lần
Mẹ mới nhận ra đàn ông đều thế cả
Mới nhận ra tình yêu mong manh quá
Mẹ chỉ còn nỗi trống rỗng bình yên…