Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Chuyên mục: gia đình
Bài học đầu cho con
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông
Quê nhà
sáng nay thức dậy nhìn quanh quẩn
đã thấy mình lạc nơi rất xa
tiếng nói tiếng cười sao lạ hoắc
bỗng dưng thèm hai tiếng “quê nhà”
Khói bếp
Mẹ luộc khoai bằng bếp lửa củi rều
Củi chưa khô ngọn lửa nghèo cũng ướt
Vung nồi đất xoay mấy vòng không khít
Khói tạt về phía mẹ… mắt con cay.
Quê hương
“Ai bảo chăn trâu là khổ”
Bởi vì yêu
“Bởi tình yêu dệt nên mối liên kết trong gia đình, chứ không phải dòng máu”
Hơi ấm ổ rơm
“Hạt gạo nuôi hết thảy chúng ta no
Riêng cái ấm nồng nàn như lửa
Cái mộc mạc lên hương của lúa
Đâu dễ chia cho tất cả mọi người”
Tạ lỗi
“Phố phường đánh cắp con
Văn chương đánh cắp con
Chỉ có dại khờ là trả về cho mẹ
Chỉ có nỗi buồn là trả về cho mẹ
Mỗi tháng ba vừa hé ngoài thềm
Mẹ khóc lặng với loài hoa bạc mệnh
Ôi tháng ba lên thác xuống nghềnh
Con lên cao lại thèm ngã xuống vòng tay mẹ”
Giang hồ
“Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.”