.Khi yêu một người, thiệt ra ta chỉ yêu cảm giác họ đem đến cho ta, là bình yên, là chiều chuộng, là ngoan ngoãn, là được sở hữu, là có kẻ để dựa dẫm ngay khi thấy lòng yếu ớt, để nương nhờ cảm xúc tồi tệ bản thân… Thế đấy, lâu dần thành ra lệ thuộc, dù là ít hay nhiều cũng gây ra sự khó chịu mệt mỏi. Đến một lúc rời xa, những thói quen trở dậy như hổ đói, quần thảo mãnh liệt trong trái tim tội nghiệp đến nỗi muốn bỏ đời mà đi.
Không chỉ với tình yêu nam – nữ, có yêu thương người khác là có đôi lần ngổn ngang trong lòng…
Chuyên mục: Góc chữ của Phiên Nghiên
Ngõ đợi
.Ngõ đợi nào rồi cũng nhạt nhòa theo năm tháng dần phai…
Có bình yên nào ở lại với những con đường? Khi những ngõ đợi của tôi dần khuất xa và biến mất. Khi chính tôi cũng biến mất, thảng thốt đến đau lòng khi nhìn thấy mình thay đổi. Ủi an mình đó là lỗi của thời gian…
.CÓ NGƯỜI LÒNG NHƯ NẮNG QUA ĐÈO.
Đừng nói rằng bạn vào đời tôi và bước ra không hề để lại dấu tích. Nông hay sâu, rộng hay hẹp, dài hay ngắn… dù sao thì khoảnh khắc nào đó nó cũng biết đau.
Đừng hỏi tôi rằng “Không có bạn cuộc sống của tôi có đổi thay nào không?”
Người ta thì cứ trôi, lòng tôi dù có trôi đi nồng nhiệt thì vẫn nghẹn ngào những điều dẫu cũ…
.ĐỂ YÊU MỘT NGƯỜI CẦN RẤT NHIỀU CỐ GẮNG…
Xin nhớ dùm cho, để yêu một người cần rất nhiều cố gắng…
.Đời dài đâu mấy bữa cơm họp mặt, có được một người thương yêu đi cùng mình trên đoạn đường tạm này quả là hạnh phúc lớn lao. Nên nếu tìm ra một người mình cảm thấy rung động và mong ước sống cùng, tôi thiết tha ước mơ bạn có đủ nghị lực và nồng nhiệt, để học cách cố gắng trân trọng yêu thương, để học cách hiểu được tình yêu không là tay lồng vào tay xác thịt, đó còn là một dặm trường thử thách, mà hoa nở trong tim thơm ngát đủ để nuôi sống nụ cười bạn luôn như thời tuổi trẻ rực rỡ, không bao giờ tàn lụi nếu còn có tình yêu…
.
NGÀY CUỐI TUẦN…
Ngày cuối tuần luôn là một cơn đau âm ỉ với những kẻ cô đơn.
…Mỗi cuối tuần em gom một hòn đá đặt quanh tim mình, thành quách ngày qua đủ để xây một căn nhà nhỏ nhỏ, nơi đó em sống cô độc không ai có can đảm bước vào. Dù nuôi từng nỗi nhớ và kỷ niệm nhỏ nhoi nhưng chưa bao giờ nghĩ mình bất hạnh, bất cứ lúc nào nhớ anh em cũng mỉm cười rộn ràng như kẻ mới yêu dù sự đời kéo tơ đứt đoạn và sông chảy thẳng ra biển từ đời nào…
BUỒN VUI RƠI RỚT…
Nghĩ tới yêu một người thì hân hoan lắm vui sướng lắm. Nhưng nghĩ tới một người yêu mình sao buồn quá chừng… Tự hỏi mình có phải tào lao quá, bạn nói cứ yêu đi cứ mở cửa đi, con nhỏ khóc mếu cảm xúc lang thang ở đâu đâu thì yêu kiểu gì? Nếu không được đi cùng người mình cảm thấy hạnh phúc thì thà ở vậy cho xong, chớ lừa dối người ta làm gì tội người ta, ha nhỏ?!
TÌNH TỤI MÌNH, CHỈ LÀ MỘT CHUYỆN NHỎ NHOI THÔI…
Thì ra tình yêu không chết đi, nhưng nó cũng không luôn mãnh liệt như nó từng bùng cháy. Một ngày nào đó, tình yêu được kể như môt chương sách phải đọc qua trong cuốn sách “Phải sống!”. Tình yêu được nhắc như một môn bắt buộc học để được tốt nghiệp trường đời. Tình yêu như một cây cầu độc đạo phải đi để đến bên kia sông trưởng thành. Và rồi cuối cùng, tình yêu đơn giản cũng được tính như giai đoạn người ta hay điểm danh lại đời mình, học mẫu giáo, cấp một, cấp hai, giai đoạn tuổi thơ, giai đoạn niên thiếu,… nó đáng nhớ, đầy chuyện chôn giấu, ngập kỷ niệm luyến tiếc, nhưng không đáng để quá đau khổ bi lụy chỉ vì nó đã trôi qua…
Thường, những người thật sự đi qua, thật sự sống, thật sự đời, họ sẽ kể về tình yêu một cách biết ơn, như những điều vui vẻ thú vị nhất từng có, dù người yêu của họ đã không còn nơi đó nữa…
Vùng an toàn
Người ta thường có xu hướng làm quen với những người lạ, rồi từ đó thân nhau, rồi lại thành người lạ sau một thời gian quen biết. Dù rằng mỗi khoảng thời gian trong cuộc đời không đủ để quan tâm tất cả, nhưng họ sợ ai đó bước sâu vào cuộc sống của mình, họ dần thích nghi với việc sống trong vùng an toàn được vẽ ra quen thuộc. Chiếc laptop kết nối thế giới nhưng lại cô lập mỗi người thành một thế giới khó phá vỡ, họ ngồi chia sẻ cùng nhau những điều tưởng chừng cởi mở nhưng thật ra là không bao giờ chạm tới được…
Những mảnh ghép không hoàn hảo
Trên thế giới, có rất ít người thật sự chỉ yêu một lần. Hầu hết ta đều bắt đầu từ một tình yêu đầu tiên tan vỡ và bắt đầu sợ việc yêu ai đó để được hạnh phúc tột cùng, cũng có thể bị tổn thương đến vô cùng…