Đối diện

Hãy để ký ức nằm lại trong sâu thẳm tim kia
Đừng lay động
Đừng tìm về lục lạo
Tất cả chỉ là hư ảo
Một lòng đau chẳng thể gặp lòng đau…

Chiếc lá đầu tiên

Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên…

Những phút xao lòng

Có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ…

Hẫng

Hẫng…
…… là cảm giác cô đơn trong tình yêu hai người, cảm giác gồng gánh nhiều lớp thời gian và sự sợ hãi trên vai, cảm giác chán chường ngán ngẩm trào lên khóe mắt, chán cái ngáp dài thay cho câu chuyện không còn sẻ chia được nữa. Hẫng vì sự cố gắng cạn kiệt của mình!

Nói với em

Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện
Sẽ được nhìn thấy các bà tiên
Thấy chú bé đi hài bảy dặm
Quả thị thơm cô Tấm rất hiền…

Tháng mười hai

.Anh thấy không thành phố vẫn bình yênTháng mười hai lại ấm màu lễ hộiCó một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vộiVà những ngày dài lắm để quên nhau!…Anh thấy không thành phố vẫn xôn xaoBàn tay vắng bàn tay xuống phốVẫn rực rỡ như những ngày hạnh ngộNỗi chờ mong đang mất…

Ông Đồ

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?

MẶT TRỜI LẶN Ở PHÍA NÀO?

Em vẫn thế, vẫn hay thắc mắc những điều vu vơ lắm. Em không biết người ta đối xử thế nào với ký ức khi đã từng cùng nhau và phải rời bỏ nhau? Những con tim đã gắn kết với nhau rồi thì làm sao lìa xa được nữa, nó chỉ có thể làm đau nhau thêm mà thôi. Kỷ niệm cũng vậy, cái thứ duy nhất bất biến giữa thời gian vì biến thành quá khứ ảo diệu rồi, người ta chỉ nhất thời quên nó, nhưng khi tràn về thì bão lũ lắm, khó khăn lắm!