Chạm

Bài ca mon men hát
nhạc rưng rưng nửa lời
ngày cuối cùng tiễn biệt
mon men nước mắt rơi…

Đường đi nào rồi cũng tới rạng đông

Nếu cứ chết chìm trong những thói quen
Sao mình thoát được đời ao tù phẳng lặng
Và nếu một ngày mình thôi hi vọng
Anh chẳng biết đời mình rồi sẽ ra sao…

Đã đi để mà thấy đâu

Chúng ta từ chối cuộc sống như từ chối một món quà
Khi mà triệu người khác chẳng bao giờ có cơ hội nhận
Khi mà ngàn vạn người khác đã bị tước thời gian đi mất
Đến từng ngày cũng phải gắng gượng đấu tranh…

Tạ lỗi

Em chất chồng chi nữa trái tim em
Ngàn thương nhớ… Dường như anh chẳng thiết
Ngàn thương nhớ thôi để mình em biết
Một mình em đơn chiếc đã dần quen…

Nếu thật buồn

Nếu thật buồn em cứ về với biển
Sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa mờ
Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ…

Hoài

Từ thuở hai mươi lòng cứ tưởng
Ngàn năm tay đẹp vẫn trong tay.
Gió đâu bỗng đổi chiều xoay hướng,
Tình ở đầu môi, ở cuối mày!

Anh cho em mùa xuân

”Mớ tóc xanh đã bạc
Mớ môi hồng đã phai
Anh cho em gió lạc
Anh cho em mưa dài!”

Rời một mùa yêu

..Bạn hỏi sao tôi không mở lòng để lại yêu? Tôi chỉ cười thôi. Mỗi ngày tôi đều phủi bụi trái tim mình, tôi sợ nó già cỗi và bảo thủ, may mà chưa vì tôi vẫn còn liều lĩnh và can đảm lắm…
.Nhưng tôi không thể nói cho bạn hiểu được một điều mình đã ngộ rằng, thì ra vì mình sợ người khác làm tổn thương những cảm xúc ngọt ngào nuôi dưỡng tim mình, và giá trị tình yêu mình gìn giữ, nên mình đã tránh xa họ!