Nếu dân tộc không còn kí ức
Thì xứ sở thành sa mạc hoang vu…
Chuyên mục: nỗi đau
Chạm
Bài ca mon men hát
nhạc rưng rưng nửa lời
ngày cuối cùng tiễn biệt
mon men nước mắt rơi…
Ta lại hát như thời trai trẻ
Có ngờ đâu, rừng vẫn giữ giùm ta
Nét tên em dưới mũi dao ngày nọ
Và những gì em cho ta năm tháng cũ
Chìm trong cây thành một vết thương sâu…
Đôi mắt
Dòng mãi dòng trôi
Lời hẹn vài năm thành lời ly biệt
Đường dây viễn liên quay nửa vòng da diết
Thì thầm nhau qua đôi mắt thinh không…
Khúc nhạc buồn
Ở đâu ta trốn được nỗi buồn
Mà nhân thế chừng như hẹp quá!
Gửi mẹ
Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà
Nước mắt cũng nghèo đi
Niềm tin cũng nghèo đi
Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh…
Không đề
‘Có một người hát rong về trên phố
Tiếng hát khẽ ngã vào con ngõ sâu
Mưa cũng ngã đâu đây làm ướt mèm tiếng hát
Người ta lớn dần qua những nỗi đau…’
Hồi ức
Con đã đi qua những tháng năm dài
Chân không thể bước ra ngoài nỗi nhớ
Tuổi ấu thơ vẫn từng ngày nhắc nhở
Có một thời…
Cha mẹ…
Đã yêu nhau…
QUAY LƯNG LÀ GIANG SƠN KHÁC!
Người yêu vừa mới đó, tay trong tay đó, mắt môi lúng liếng cùng nhau. Ngay ngày mai thôi có thể là người dưng… Người-dưng-nước-lã…
Bạc bẽo trần gian chưa bao giờ là tội lỗi của cuộc đời, của cuộc tình, mà chính của con người, người mà lúc nào cũng nghĩ suy rằng, ngoài kia là một giang sơn khác, trong khi tay mình đang có cả giang sơn…