Không đề

Cây thả những lá vàng xuống cỏ
Dáng đăm chiêu như đang tự đếm hồn
Ai khiến xui ta về lối cũ
Khe khẽ mưa trong một hoàng hôn.

Ta lặng im, ly cà phê độc thoại
Nhỏ từng giọt đắng mồ côi.
Gió tìm gì mà gặp ai cũng níu
Tia chớp lóe lên như từ cuối chân trời.

Lỡ có gặp xin người đừng khóc
Hãy cứ lạnh lùng mà bước qua nhau
Ta giam hết vào tim mình giông bão
Nên chẳng biết buồn, đã từ lâu.

Có một người hát rong về trên phố
Tiếng hát khẽ ngã vào con ngõ sâu
Mưa cũng ngã đâu đây làm ướt mèm tiếng hát
Người ta lớn dần qua những nỗi đau.

Không đề__Đàm Huy Đông

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s