Sấp ngửa bàn tay

Bốn mươi tuổi rồi anh còn được nhớ nhung
Thì ở rừng xanh mộ bạn anh thêm một lần thay cỏ
Những lớp lá xanh, lá vàng, lá đỏ
Rụng xuống đất rồi đi đâu…

Tàn thu

Này những hàng cây đứng trơ xương
Có đứng như ta đứng nát lòng
Có như ta đứng chờ không hẹn
Một người… không biết nhớ ta không?

Có một thời anh là của riêng em

Có một thời anh là của riêng em
Từng ý nghĩ đọng trong từng ánh mắt
Anh nhìn em, những gì em cảm nhận
Tất cả giành cho em – cho riêng em…
.

Xưa em đi học

Xưa em thả tóc
Hai tà áo bay
Gió lùa qua dốc
Thơm mùa măng mai…

Ngày xưa

Ngày xưa em chưa lấy chồng
Sao anh không gói nắng hồng sang chơi?
Ngày xưa giờ đã xa rồi
Gặp nhau lại ước một thời ngày xưa…

Kỷ niệm

Anh không hiểu vì sao ta có buổi chiều này
gặp lại nhau và bỗng dưng em khóc
giọt nước mắt, anh làm sao ngăn đuợc
em bây giờ như xa một tầm tay…

Chạm

Bài ca mon men hát
nhạc rưng rưng nửa lời
ngày cuối cùng tiễn biệt
mon men nước mắt rơi…