Phố đã tàn phai những nhọc nhằn
Ơ hờ chân mỏi những tháng năm
Rồi đi chẳng biết nơi nào đến…
.
Chuyên mục: Nỗi niềm
Xưa em đi học
Xưa em thả tóc
Hai tà áo bay
Gió lùa qua dốc
Thơm mùa măng mai…
Đời tàn ngõ đẹp
Ta đã làm chi đời ta xưa?
Ta đã dùng chi đời ta chưa?
Phần sâu thẳm nhất của con người
lúc cô đơn trên môi thường kèm theo một câu hát
chỉ vì lòng mình ngơ ngác
giữa nhớ và nhớ nhiều hơn…
Ngày xưa
Ngày xưa em chưa lấy chồng
Sao anh không gói nắng hồng sang chơi?
Ngày xưa giờ đã xa rồi
Gặp nhau lại ước một thời ngày xưa…
Khoảng cách giữa lời
Biết làm sao! Chúng ta quá nhiều lời
Ngay ở chỗ lẽ ra cần nói ngắn.
Bao lần em lẳng lặng
Đủ khiến tôi bàng hòang.
Những bóng người trên sân ga
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này?
Đom đóm rừng dương
Giá vùi mặt xuống đất kia như cỏ
Thì nỗi niềm có dễ chịu hơn không?
Lặng thầm một vầng trăng
Em nhớ anh có thể vì tình yêu
Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp
Chia tay nhau cứa vào tim đã khép
Cung đàn năm xưa ai làm lỗi nhịp rồi…