Tổ quốc tôi mạnh mẽ hồi sinh
Dông bão mang đi những rác rưởi bất tài, những đớn hèn mục ruỗng, tái tạo sinh lực cho đất mẹ sung mãn tràn trề
Tre già cho măng ấm bụi
Rừng lại lên xanh
Hãy để dông tố đến.
Chuyên mục: quê hương
Gửi mẹ
Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà
Nước mắt cũng nghèo đi
Niềm tin cũng nghèo đi
Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh…
Hồi ức
Con đã đi qua những tháng năm dài
Chân không thể bước ra ngoài nỗi nhớ
Tuổi ấu thơ vẫn từng ngày nhắc nhở
Có một thời…
Cha mẹ…
Đã yêu nhau…
Một bông hồng nở giữa tim anh
Em yêu dấu, mộng có khi là thực
Đợi lâu rồi, cũng có lúc, phải không em?
Bóng hòa bình dẫu gần hay xa lắc
Cũng tin rằng sẽ có, nhé em.
Tre
Tre xanh
Xanh tự bao giờ
Truyện ngày xưa đã có bờ tre xanh
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên luỹ, nên thành tre ơi…
Tiễn con gái lớn về nhà chồng
Hóa ra bố lại yếu lòng hơn mẹ
Lúc người ta đến xin dâu
Mẹ cười rất tươi
Mà bố thì rưng lệ
Lời thơ ngập ngừng nghẹn giữa câu…
Cho con
Con hãy giữ tình yêu làm báu vật
sống thương yêu, ân nghĩa với cuộc đời
tình yêu sẽ cho con nhiều thóc gạo
cho con nhiều quả ngọt với hoa tươi…
Bếp lửa
Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
– Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?
Mưa
Sắp mưa
Sắp mưa
Những con mối
Bay ra
Mối trẻ
Bay cao
Mối già
Bay thấp
Gà con
Rối rít tìm nơi
Ẩn nấp
Ông trời
Mặc áo giáp đen
Ra trận…