Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá, Ánh sáng tuôn đầy các lối đi. Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ… Im lìm, không dám nói năng chi. Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng, Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang, Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá, Và làm sai lỡ nhịp trăng…
Chuyên mục: Xuân Diệu
Vì sao
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì…
Vì sao
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì…
Mời yêu
”Mở miệng vàng… và hãy nói yêu tôi,
Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi…”
Tặng thơ
Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi;
Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống.
Chớ chia rẽ – dễ gì ta gặp mộng! –
Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôi.
Tôi là con chim đến từ núi lạ
“Lỗi vì tôi, tôi đâu dám giận hờn…”
Bài Thơ Tuổi Nhỏ
Làm sao sống được mà không yêu,
Không nhớ không thương một kẻ nào?