Trăng

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá, Ánh sáng tuôn đầy các lối đi. Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ… Im lìm, không dám nói năng chi. Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng, Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang, Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá, Và làm sai lỡ nhịp trăng…

Vì sao

Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì…

Vì sao

Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì…

Mời yêu

”Mở miệng vàng… và hãy nói yêu tôi,
Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi…”

Tặng thơ

Tiếc nhau chi, mai mốt đã xa rồi;
Xa là chết; hãy tặng tình lúc sống.
Chớ chia rẽ – dễ gì ta gặp mộng! –
Những dòng đời muôn kiếp đã chia trôi.

Bài Thơ Tuổi Nhỏ

Làm sao sống được mà không yêu,
Không nhớ không thương một kẻ nào?

Vội vàng

.Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mất.Tôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi.Của ong bướm này đây tuần tháng mật;Này đây hoa của đồng nội xanh rì;Này đây lá của cành tơ phơ phất;Của yến anh này đây khúc tình si;Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,Mỗi buổi sớm thần…