Những bóng người trên sân ga

Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này?

Lặng thầm một vầng trăng

Em nhớ anh có thể vì tình yêu
Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp
Chia tay nhau cứa vào tim đã khép
Cung đàn năm xưa ai làm lỗi nhịp rồi…

Những lao xao trong gió

Đã có bao người thèm chạy như lao giữa hoang vu
Thèm cái vẫy cánh cuối cùng
Tiếng hát cuối cùng
Thèm ngoảnh lại nhìn buổi đầu gắn kết…

Một đoá hoa vàng

Những cột đèn nhoè đi trong mưa
Em nghĩ đến một tình yêu đã sáng
Đã đơn độc băng qua nhiều năm tháng
Đã chờ đợi hồn nhiên như một đoá hoa vàng….

Em muốn

Mình vẫn yêu nhau tình yêu lạ kỳ thay
Không chết nổi mà cũng không bùng lên nổi
Em chẳng muốn cất giọng lên một bài du ca mới
Mà khóc thì vẫn cay đắng như xưa…

Núi và em

Lên núi với trái tim đập dồn trong ngực
ước một lần vỡ thành sương thành bụi
thấm đẫm vào cỏ cây…

Những bài thơ bỏ quên

Có bài thơ em viết cho anh
Những cảm nghĩ dại khờ về hạnh phúc
Yêu mến tự đáy lòng thành thực
Nắn nót những dòng ngây ngô…

Trái tim phụ nữ

Có bờ vai nào đủ rộng không anh
Cho mái đầu nhỏ thôi của một người phụ nữ
Để đừng bao giờ, đừng người mẹ nào phải nhủ
”Hãy thương con gái mình hơn vì mai sau nó sẽ cô đơn”…