Nỗi buồn thiếu nữ

Sớm mai ra, một buổi sớm bình thường
Tôi dừng lại trên đường, lắng nghe tiếng chim đầu xuân vui vẻ
Thấy len lỏi trong tim một nỗi buồn khe khẽ
Biết mình đã khác hôm qua…

Người đi rừng cô độc

Đường dài em cứ đi trái tim nồng nhiệt
Bồ công anh phát tán hạt vui buồn
Em đâu biết cánh hoa mềm đến thế
Lại có ngày cạn kiệt nỗi yêu đương…

Em muốn

Mình vẫn yêu nhau tình yêu lạ kỳ thay
Không chết nổi mà cũng không bùng lên nổi
Em chẳng muốn cất giọng lên một bài du ca mới
Mà khóc thì vẫn cay đắng như xưa…