Người đi rừng cô độc


.
Chỉ một con đường đến được với anh
Mà em luôn đi lạc
Em quay về chốn cũ
Để yêu thương lần lại bước ban đầu

Một tiếng chuông bên mái nhà thờ
Cơn mưa đầu hạ vội vàng nặng hạt
Chớp rạch trời cho ta nhìn rõ mặt
Của tình yêu ta vẫn gọi tình đầu!
Nước mắt làm đầy nhau
Giọng cười làm say nhau
Nỗi buồn làm phiền nhau
Niềm vui không đủ cho nhau một đời tha thiết

Đường dài em cứ đi trái tim nồng nhiệt
Bồ công anh phát tán hạt vui buồn
Em đâu biết cánh hoa mềm đến thế
Lại có ngày cạn kiệt nỗi yêu đương

Gọi em đi, hãy gọi đúng tên em
Dấu nặng cuối cùng làm âm thanh khô khốc
Không tiếng gọi, em là người đi rừng cô độc
Mọi con đường mòn đều là ngõ cụt
Nắng nhanh tắt dù thân cây còn ấm
Thời gian của em không còn!
.
Người đi rừng cô độc – Thụy Anh

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s