
Muốn phá tung cánh cửa chật chội
Tôi làm thơ cho nỗi lẻ loi
Căn gác gỗ những ngày mưa cũ
Nhạt nhoà dấu trăng soi.
Chật chội thay là lòng tôi
Vội vàng chi đã buông lời bắng nhắng
Lẻ loi thay là lòng tôi
Những ngày ý tưởng khô hạn
Người con trai đi không về
Tôi khóc – bên hè đầy nắng.
Tôi – Dòng Suối khô hạn
Tôi – Cánh chim xác xơ
Tôi – Con hổ tiều tuỵ
Tôi lại là tôi ngẩn ngơ
Những ngày hè đỏ lửa
Tôi lại làm thơ
Hoa hướng dương vàng rực
Cùng tôi hát điệu ru hờ.
Nhớ người con trai cháy cả ruột
Muốn phá tung cánh cửa trái tim mình
Nhớ người ta mà không nói được
Thèm hoá thành đá cuội
Lăn về phía bình minh.
Chật chội quá
Nhân gian sao hẹp quá
Bao nhiêu hôm chẳng thấy mặt trời
Xa xôi quá mà thành gần gũi quá
Ước mình thành ly rượu
Người ấy uống
Chơi vơi…
Chật chội__Thẩm Hạ