
Bởi ta nặng tiếng tơ lòng
Nên thơ ta mãi long đong giữa đời
Thơ xưa văng vẳng tiếng cười
Thơ hôm nay đứng giữa đời tìm thương
Người ru ta giấc mộng thường
Sao ta lại ngỡ thiên đường quanh ta
Người trao ta áng mây xa
Sao ta tưởng ánh trăng ngà lung linh
Ta trao người mảnh ân tình
Người trao ta ánh mắt nhìn vu vơ
Tình xưa..tình mãi tôn thờ
Người xưa..người lại hững hờ vắng xa
Giờ còn lại ta với ta
Thôi về ôm mảnh trăng ngà….làm duyên.
Tự trách_Trần Kim Thanh