Tự tình khúc

Tôi như trẻ nhỏ ngôi bên hiên nhà
Chờ nghe thế kỷ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
Mà sao vẫn cứ lạc loài.

Tôi như là người lạc trong đô thị một hôm đi về biển khơi
Tôi như là người một hôm quay lại vì nghe sa mạc nối dài
Đừng nghe tôi nói lời tăm tối
Đừng tin tôi nhé vì tiếng cười.

Đôi khi một người dường như chờ đợi thật ra đang ngồi thảnh thơi
Tôi như là người ngồi trong đêm dài nhìn tôi đang quá ngậm ngùi.

Tôi đi tìm ngày tìm đêm lâu dài
Một hôm thấy được đời tôi
Tôi yêu mọi người cỏ cây
Muôn loài làm sao yêu hết cuộc đời.

Tôi như đường về mở ra đô thị
chờ chân thiên hạ về vui
Tôi như nụ cười nở trên môi người
phòng khi nhân loại biếng lười
Tìm tôi đi nhé đừng bối rối
Đừng mang gươm giáo vào với đời.

Tôi như ngọn đèn từng đêm vơi cạn lửa lên thắp một niềm riêng
Tôi như nụ hồng nhiều khi ưu phiền chờ tôi rã cánh một lần.
Một hôm buồn ra ngắm dòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống.

Tự tình khúc_Trịnh Công Sơn

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s