THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI…

Ước gì bây giờ có ai đó cắn nàng một cái thật đau!

Nàng vẫn còn đang ngơ ngẩn, vừa viết xong “tháng mười một chạm tay người” thì tháng mười hai bước sấn sổ tới, đưa tay bẹo má nàng mũm mĩm, miệng huýt sáo bài Hello bất hủ. Nàng không hiểu thời gian ăn gì mà mau lớn quá trời? Tháng vừa rồi điện thoại nàng đầy Note, những ý tưởng bay qua vội vàng ở một góc đường nào đó, những ngôn từ đau đớn người vừa nói với nàng làm bật ứa ra từng câu chữ, và quá nhiều việc cần làm, nhiều đến nỗi nàng chẳng thể nào viết được thứ gì ra hồn nên danh sách Draft cứ dài hẳn miên man.

Đây là tháng mười hai đặc biệt, không chỉ vì nó ôm trọn ngày nàng được sinh ra mà bởi nàng chỉ còn mấy chục ngày cuối cùng để gói ghém tất cả kỷ niệm để rồi sau mười mấy giờ bay qua đại dương xanh thẳm nàng sẽ ngác ngơ trên một vùng đất khác, nơi mà ai cũng hù dọa “sẽ rất buồn rất lạnh rất cô đơn”, nơi mà có thể nàng sẽ khóc và cười rất nhiều, sẽ nhớ thành phố lớn rất nhiều, sẽ day dứt một thành phố nhỏ nhiều hơn nữa…

Nàng không biết vì sao đến tận bây giờ nàng thấy mình trống rỗng trong nhiều thứ phải lo toan, thấy mình trẻ dại giữa đường xa tít tắp. Cảm giác sống giữa thân quen nhưng đầy xa lạ làm nàng khốn khổ, nó ngày một lớn lên, trí nhớ nàng hôn mê, trái tim nàng bất tỉnh. Nàng sợ phải nhìn thấy cảnh nàng đắm say một mình giữa vùn vụt hân hoan cũ kỹ nên đành đoạn có lỗi với tháng mười hai. Lẽ ra phải dành cho Giáng sinh một ngày ở triền dốc tràn ngập dã quỳ và thoảng nhựa thông. Lẽ ra phải dành ngày cuối năm cho một ly sinh tố dưa hấu đỏ ngoác miệng cười trên bờ biển êm đềm vỗ sóng. Lẽ ra phải dành khắc giao thừa cho một cơn mơ bất chợt nào đó trên phố đèn lồng Hội An. Lẽ ra…

Vừa đầu tháng nàng đã thương nhớ mười hai lắm rồi, thương nhiều đến nỗi nói gì cũng thành ra ngượng nghịu [ như cách người ta hay nói lời yêu ]. Nàng chậm chạp xếp từng chiếc áo nhỏ, ngồi uống ly cà phê lề đường ráng nhìn cho đã mắt khung cảnh này, chạy xe rề rà để người đi sau bóp kèn inh ỏi, nàng bỗng cáu với bản thân mình, có phải bây giờ nàng mới bắt đầu yêu đâu? Đã hai mươi bốn tháng mười hai nồng nàn trong mắt môi nụ cười…

Này cửa hàng, này quán xá, này đường phố… đã ngập tràn bông tuyết giả sặc mùi Noel rồi. Ê nàng, cớ gì hong dưng mà khóc?

Tại tự lòng biết rằng vừa thấy đó sẽ mất đi. Tại tự lòng biết rằng mình thương đau đáu từng ngày đang có…

Thương nhớ mười hai – Phiên Nghiên

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s