
Em có thấy không, mùa đã về rất khẽ
Trên vòm cây, trên ô cửa mùa đông
Sẽ chỉ còn rớt rơi một chút nắng hồng
Rồi đến những ngày mặt trời đi trốn
Rồi những ngày cuộc đời ào ạt qua bằng bước chân bận rộn
Xa dần xa ấm êm
Rồi có những ngày nhìn bóng mình lặng lẽ
Chẳng còn gì để tìm lại nữa
Phải không em…?
Thành phố lặng im trong giấc ngủ đêm
Chỉ những người cô đơn là vẫn thức
Vẫn nghe yếu đuối lòng và cồn cào tức ngực
Nỗi nhớ theo khói thuốc trắng bay
Mảng tường và ngọn đèn cũ kỹ
Thèm quá một lần được ủ ấm bàn tay.
Chẳng còn thu, chẳng còn những heo may
Chẳng còn phố của chúng mình
Chẳng còn hương hoa sữa
Chẳng còn bóng người thương in hằn bên khung cửa
Chẳng còn điệu nhạc buồn hờ hững đợi cơn mưa.
Chuyện của hôm qua rồi cũng hóa chuyện xưa
Người của ngày xưa rồi cũng thành người trong hoài niệm
Thời gian chẳng phải là bà tiên màu nhiệm
Để tặng nhau một cơ hội từ đầu
Chỉ những ngày gió về trong khắc khoải
Mới hiểu lòng mình chẳng dứt nổi cơn đau.
Chuyện hôm nay chớ kể mãi mai sau
Nếu có nhớ nhau cũng chỉ xin nụ cười khi về ngang lối cũ
Thầm nhắc tên nhau trong nỗi buồn dang dở
Và nguyện ấm lòng trong khoảnh khắc chia xa…
Những ngày gió buồn như câu chuyện chúng ta…
Ngày gió buồn như câu chuyện chúng ta – Trần Việt Anh