
Đó là tuần thứ hai không gặp nhau
Em tự nhốt mình trong đảo hoang bốn bức tường vôi cũ kỹ
Ngày cuối tuần anh vui không?
Hay đang thao thức một ai đó?
Em không có quyền hỏi nhưng chẳng thể nào không nghĩ
Bàn tay lướt phím
Lồng ngực thổn thức gọi tên anh
Nửa đêm thức dậy, em nghe thấy tiếng mình đang khóc
Em nào đâu biết tình yêu có bao nhiêu thăng trầm?
khiến em thở hộc hơi
Khi bước chân anh dừng lại bên em
anh có nghe – thấy được tình yêu
em đã dành cho anh?
Yêu một người
Không biết phải làm sao
Em chỉ biết che đậy mình bằng những móng tay vuốt- nhọn- cong- dài- đỏ chót
Không gặp __ Liêu Phúc Minh