
“Nơi nào em đến
Nơi ấy là thiên đường” (*)
Adam cuối cùng đã biết
Phải đi đâu về đâu…
Nhìn vào đôi mắt em lo âu
Quán vắng chiều yên bình quá đỗi
Anh lặng câm
Câu hỏi anh lặng câm
Trăn trở, bộn bề, mệt mỏi
Nước mắt, niềm tin…
Hai bên lề vụn vỡ
Nhìn đâu cũng ngỡ quen
Vậy nơi nào anh nên đi
Lòng phố rộng thênh thang
Bước chân anh lặn vào trăm ngàn dấu khác
Những nỗi lòng không tên
Thành phố về đêm
Giấc mộng trở dài
Tình yêu như hơi sương phủ
Đâu là nơi trú ngụ?
Đâu là thiên đường?
.
Hỏi__Đỗ Thanh Vân