
đi qua nhiều buổi chiều
anh xòe bàn tay thấy mình không đếm hết
những ngày lâu quá chưa ngồi gần nhau
anh ước gì chỉ cần nhắm mắt lại, mở ra là thấy được nhau
ước gì mình xa nhau chỉ dài bằng vài ba cái chớp mắt
ước gì bàn tay mình bao giờ cũng nắm chặt
bàn tay nhau
tụi mình sẽ già đi
cuộc đời kéo mình đi qua rất nhiều bão giông sóng gió
thời gian chẳng thèm đợi tụi mình
em thì vẫn đợi vẫn chờ anh
mọi thứ của tụi mình vẫn lẩn quẩn loanh quanh
thi thoảng có những ngày vui quá nên giận nhau
kiếm chuyện khùng điên để được buồn
không thể nói chuyện nên quay mặt vào tường
anh thấy tụi mình quay về hồi chừng dăm bảy tuổi
nhưng mà ai sẽ đuổi theo ai?
anh chẳng cầu mong gì lớn lao cho đâu đó ngày mai
sau những ngày dài, về nhà chỉ ước gì khi mắt mình nhắm lại
trong một chớp mắt
ngắn ngủi bình yên
mở mắt ra, anh thấy em ở cạnh bên.
Phan Hải