Như khi lăn ngón tay tròn trên chứng minh thư Tự hào với xứ sở, đất đai mình là người công dân trung thực nhất Làm sao nhớ rõ viên phấn nào đã hằn dấu tay tôi lần thứ nhất Trước các em cho đến sáng thu này Viên phấn ơi, sao chỉ nhỏ và gầy Như ngón tay nằm trong bàn tay tôi đấy Nào ai nỡ đánh rơi giữa chừng, hay tính toan bẻ gãy Sợ năm ngón tay khi thôi cũng hết hồng Tôi cậy nhờ gửi ước mơ nằm trong Cái màu trắng dịu dàng nhẫn nại Cái màu trắng sẽ mòn đi mãi Để các em hình dung thêm rõ nét về đời Sẽ chẳng còn lại gì tìm thấy trên vành nôi Cả dấu tay tôi vin vào thủa nào tập đếm bước Chỉ có bây giờ - dù đã vững hai chân, tôi đi trọn nghề mình bước nào không dễ vấp Hiểu con đường đến lớp cũng cheo leo Đất nước trở trăn trong thiếu thốn và nghèo Chúng tôi nhiều khi phải tự góp thêm công để các em có đủ ghế ngồi và sự sớt đồng lương cho những lần thiếu phấn Có thể nào khác hơn khi tôi đưa ngón tay mình lên môi và cắn Biết rằng phấn cũng đau Đồng nghiệp tôi mái tóc đã phai màu Giọng nói khàn như dây đàn cũ Có hiểu điều ấy chăng, bụi phấn biết nghiêng mình lễ độ Không rơi vào lồng ngực trái tim trong Các em mở ra những trang - giấy - ruộng - đồng Tôi cúi xuống gieo vào hạt - chữ Có giọt mồ hôi và cả dấu tay mình ấp ủ Lặng thầm nói với mai sau Mải miết đôi tay đầy bụi phấn trắng phau Như nhà nông bốn mùa lấm đất Viên phấn tự mài mòn chết đi để đâm chồi lẽ thật Nhẹ nhàng ơi cái chết vô tư Chúng tôi gìn giữ trái tim chân thực từng giờ Các em hồn nhiên mà ánh mắt long lanh, soi rọi thế Cái bục giảng không cao nhưng đã có bao người vấp té Viên phấn của lòng mình không giữ nổi trên tay Buông thả đó rồi, những ngón loay hoay Sẽ mỏi mòn đi và rơi rụng Như người lính không tự cầm lấy súng Vách chiến hào đâu dễ ấm lưng Đêm đêm trong giấc mơ tôi những viên phấn dọc ngang vạch sáng những hành tinh Bảng xanh trước các em là chân trời rộng mở Thì bụi phấn ơi, cứ tan mình trong gió Nơi trăm miền sẽ còn có dấu tay tôi... Đoàn Vị Thượng

Sau khi sáng tác bài thơ Bụi phấn này tác giả tái bút bằng Đôi lời tâm tình muộn, mình đọc đã rất xúc động và thấy thương quý nhà giáo vô cùng :” Vào một ngày đầu thu năm 1980, chuẩn bị khai giảng năm học mới, tôi ngậm ngùi thấy mình có chút niềm vui được trở lại trường vừa mang trong lòng một nối bối rối khi hình dung những sinh hoạt sắp tới ở ngôi trường mình dạy hẳn vẫn không có gì thay đổi lạc quan hơn. Nhưng biết làm sao được, tôi nghĩ ngợi mãi.. Nói như Chế Lan Viên thì đời một nông dân là lúa, vậy đời một nhà giáo không là viên phấn ư? Và như thể động viên mình, tôi ngồi viết liền một mạch bài thơ Bụi Phấn, bao nhiêu hình ảnh, chi tiết cảm động về những tháng ngày di dạy, về đồng nghiệp, về học trò.. tuần tự hiện ra, vừa thắm thiết, vừa dằn vặt vô cùng.Bài thơ sau đó không lâu được in đầu tiên trên báo Tuổi trẻ, rồi lần lượt trên nhiều báo, tuyển tập khác nhau. Điều bất ngờ nhất với tôi là vào năm 1985, nhân kỷ niệm 40 năm thành lập ngành. Bộ trưởng Bộ Giáo dục ( lúc bấy giờ) Nguyễn Thị Bình từ Hà Nội đã tặng bằng khen vào tp HCM cho tôi, trong đó có ghi: tặng Đoàn Vị Thượng, có thành tích đóng góp cho sự nghiệp giáo dục qua bài thơ Bụi Phấn.”