Dấu hỏi

Có những điểu không thể nói

Dù thật quá giản đơn

Có những vu vơ giận hờn

Nghĩ lại thấy sao mà vụn vặt

Em giấu đằng sau ánh mắt

Chút vu vơ gì anh chả hiểu đâu

Mỗi một nụ cười, mỗi thoáng nhìn nhau

Chỉ thấy đong đưa mỗi mình dấu hỏi

Anh giấu đằng sau giọng nói

Có lúc là buồn, có lúc là vui

Có lúc lại là chua xót ngậm ngùi

Một nỗi niềm chưa có người chia sẻ

Em đâu còn thơ bé

Ðể quá vô tình trước những buồn vui

Anh chẳng còn trẻ dại nữa rồi

Mà chợt thấy mình có khi khờ khạo

Ðêm về trong giông bão

Những hạt mưa phũ phàng trút xuống đời nhau

Nếu ta có lỡ ngoái nhìn phía sau

Không một bàn tay ấm….

Tháng năm trôi chầm chậm

Thời gian cứ vô tình lấy mất ngày xanh

Những kỷ niệm cho đời của em và anh

Vẫn chỉ giấu trong những bảo tàng vô nghĩa

Dấu hỏi nào tròn trịa

Vẫn đong đưa hoài trong ánh mắt nhau

Dù biết rằng chỉ một thoáng gật đầu

Cũng có nghĩa là tất cả…

Vậy mà mình vẫn xa lạ quá

Dấu hỏi vẫn im lìm ngủ dưới hàng mi

Con tim vẫn khóc cười với những sân-si

Ngoài kia lại một lần đêm xuống…

.

Võ Trung Hiếu

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s