Em điên nhức nhối

Ở đâu, anh
giấc mơ chết trôi trên sông đêm tỉnh thức?
vắng im cuối cùng
sâu như rừng tàn
cuộn như lửa đỏ
ai thả muội tro xuôi về đông
tiếng thác dội về tây
những hoà thanh bần thần
tung bay chói lọi

Ở đâu, anh
nơi biển lấp đi hàng ngàn ngôi sao?
những vầng trăng không màu mọc lên từ bụi nước
em trầm đôi chân mình xuống cát
nghe ba chìm
bảy nổi
cơn bão đâu đâu ập về như quá khứ
đâu đó trên đỉnh đồi kia
con chim nhạn cùng đường
lao vào mưa
không biết mình đã chết

thôi thì cứ bay đi
đầu thai thành cơn gió
thay ta về nam
thay ta về núi
thay ta lên dốc hoa vàng
chui vào căn gác nhỏ
nắm một bàn tay cũ
ngủ một trận quên sầu

Ở đâu, anh
những dây trường xuân mọc lên từ ngực?
dòng máu biếc đổ về không
cạn tàu
ráo máng
em khóc ai hay
em ngửa mặt cười
em trèo lên cây
em lao ra biển
em lặn ngụp đầm phá
em bay qua truông ngàn
em nhảy múa hiên ngang
em điên nhức nhối

Phải không anh
em là bóng tối?
phủ lên đêm một giấc phi thường!

Em điên nhức nhối – Khương Hà

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s